Đang xem: 1 | Lượt xem: 51384 |
Anh ơi !cho em xin 2 ngàn mua
bánh mì,từ sáng tới giờ chưacó
cái gì vào bụng...'' .Tôi giật mình
ngẩng mặt nhìn lên ,thì ra là một
cô bé rất còn trẻ,mặt mày ủ rũ
chân tay dệu dạo ,tôi móc túi dúi
vội ít tiền lẻ vào cái bàn tay đang
run lên vì đói,trong đầu chợttự
hỏi sao trông như thế kia màlại
đi ăn xin được nhỉ ,mải suy nghĩ
miên man ngoảnh lại đã thấyđâu
mất rồi.hai tuần sau ,tôi đang đi
lang thang trong công viên thì bị
một người nhảy xổ ra chặn
đường ''Anh ơi !cho em xin 2
ngàn ...''Cái giọng nghe quen
quen như tôi đã nghe ở đâu rồi
thì phải ,ngẩng mặt nhìn lên tôi
nhận ra chính là cô bé hôm trước
cũng xin tôi 2 ngàn mua
bánh ,nhưng sao hôm nay khác
quá vậy ,chẳng có vẻ gì là ăn xin
cả mà giống con nhà khá giả thì
đúng hơn ,tôi đang thộn mặt ra
thì cô bé vừa cười vừa nói oang
oang, '' em đùa anh đấy ,tai bọn
bạn em nó thách em đi xin được
tiền của ai ,thấy anh chiều nào
cũng lang thang trong này lên em
nhảy ra xin anh đó ,bọn bạn em
chúng nó ngồi đằng kia kìa '',
nhìn theo tay cô bé ,chỉ thấydăm
ba cái đầu lố nhố sau gốc cây xà
cừ cười rũ rượi .mặt tôi lúc đó
trầm hẳn xuống ,tôi cất giọng ''
sao em đùa kiểu gì kỳ cục vậy ?,
người ta bất quá mới phải ngửa
tay đi xin,chứ đằng này...''tôi định
nói một tràng dài nhưng nhìnmặt
cô bé rủ xuống ,lấm lét nhìn tôi
như người biết mình sai rồi,nên
tôi thôi không nói gì nữa ...
Chúng tôi quen nhau kể từ ngày
đó ,thật tình cờ và như một định
mệnh khó lòng thay đổi.chẳng
biết số phận đưa đẩy thế
nào ,chúng tôi càng ngày càng
gặp nhau nhiều hơn ,quấn quýt
bên nhau như không thể xa
dời ,tình cảm cũng lớn dần theo
thời gian .yêu nhau cũng được
khá lâu, một hôm tôi nhận được
cú điện thoại giữa trưa của em ''
anh à ,em đang rất buồn,anh có
thể đến với em ngay bây giờ và
ngay lúc này được không?...'' vì
tôi đang bận một số việc dang dở
với lại tôi nghĩ chắc em chỉ buồn
vu vơ ,nhớ tôi quá ,mà gọi tôi đến
thôi nên tôi bảo với em rằng chờ
anh một chút xíu nữa thôi là anh
đến với em liền .Nào ngờ đâu ''
chỉ một chút xíu nữa thôi '' đã làm
tôi ân hận đến suốt quãng đời
còn lại của cuộc đời mình .
Lúc tôi đến chỗ hẹn ,đã thấyem
ngồi thờ thẫn bên lan can tầng 12
của khu toà nhà cao ốc mà chiều
chiều chúng tôi hay ngồi hóng
mát ,cũng là lần đấu tiên chúng
tôi ngồi tâm sự với nhau ở
đây.đôi mắt u buồn xen lẫn sầu
não đang chăm chăm nhìn tôi
như muốn oà khóc ,tôi hỏi em có
chuyện gì vậy ,em không trả
lời ,im lặng ,một lúc lâu sau bật
khóc . Trong tiếng nấc nghẹn
ngào tôi chỉ kịp nghe thấy thoang
thoảng trong gió giọng em
thoảng thốt '' em muốn được
nhìn thấy anh lần cuối ...'' và rồi
lao nhanh xuống dưới...theo
phản xạ tự nhiên tôi dướn người
thật mạnh vừa vặn nắm kịp bàn
tay bé nhỏ của em ,toàn thânhình
em đang lơ lửng giữa khoảng
không .Lúc này tôi hoảng hốt và
hoang mang đến tột độ,không
kịp suy nghĩ ,không kịp hiểu
chuyện gì đang xảy ra nữa.Trong
linh tính và tiềm thức tôi chỉ biết
rằng làm sao để kéo em lên trên
càng nhanh càng tốt .Em cười,nụ
cười rất mãn nguyện ,em bảo tôi
rằng : ''Anh đừng cố gắng kíu em
nữa ,em không xứng đáng với
tình yêu anh giành cho em
đâu ,em không thiết sống nữa ,có
lẽ chỉ có cái chết mới giải thoát
được cho em thôi ,gặp được anh
lần cuối là em đã thấy vui rồi ,cám
ơn tình yêu anh đã dành cho
em ,vĩnh biệt anh ...Cún yêu của
em ...'' rồi từ từ buông tay tôi
ra ,tôi gào lên như một con thú bị
trúng tên trong đêm tối ,đauđớn
quằn quại ,tôi nói với em rằng ,có
chuyện gì từ từ lên đây rồi hãy
nói, anh còn một điều chưa nói
với em ,nghe anh và tin anh lên
đây đi nào ,anh yêu em nhiều lắm
và càng không muốn mất em
nhưng ... tất cả đều vô
vọng ...không kịp nữa rồi ...
''Anh đã giết cô ấy ? ''.......'' vâng
''........'' vì cãi vã và xích mích với cô
ấy anh đã đẩy cô ấy ngã ? ''........''
vâng ''. Trong một phiên toà,tôi
như một cái xác mà không có
hồn ,toà hỏi gì tôi chỉ im lặng và ''
vâng '' .Trong tâm can tôi chỉ biết
rằng ,chính tôi , '' vâng '' chính tôi
là người đã giết chết cô ấy.5
năm ,đó là cái án giết người ngộ
sát mà tôi phải nhận ,tôi được
đưa đi đến một trại biệt giam mà
tôi cũng chẳng nhớ là ở đâu
nữa .bắt đầu từ đây ,cuộc đời của
tôi chỉ bao trùm toàn một mầu
đen tối ,u ám và ảm đạm .
Xuân sang , hè tới rồi đông
về ,ngày nối ngày như những cái
vòng tròn lẩn quẩn ,nhìn từ cái
song sắt bé nhỏ ra ngoài,đâu đâu
cũng thấy cảnh vật thê lương ai
oán .Con giun ngoài kia đang
quằn quại đâu đớn vì bị những
chú kiến cắn xé tơi tả ,con chích
bông bị trúng đạn đang cố gắng
lết từng bước ,từng bước về cái tổ
ấm của mình ,con nó đang chờ há
mấy cái miệng đỏ lòm như những
thùng không đáy ,buồn đếnnão
lòng .... Tôi chẳng hiểu vì saoem
lại bỏ tôi một mình lại trên cõi đời
này ,càng không biết tại sao em
xử sự với tôi như vậy .Một hôm
người thân của tôi vào thăm tôi,
tình cờ tôi được nghe kể lại,trong
một lần mẹ vắng nhà ,em đã bị
người bố dượng cưỡng hiếp,rồi
lại đến người con riêng của ông
bố khốn nạn kia cưỡng hiếp,hai
bố con thay nhau làm nhục
em ,mặc cho em kêu gào van xin
nhưng hai con ác thú kia vẫn
không buông tha, trong cơn tủi
nhục và cùng quẫn em đã.....Mắt
và tim tôi như ứa máu ,vừa sôi
sục ,vừa giận dữ ,vừa xót thương
lai vừa cay đắng ....'' Sao em ngốc
quá đi thôi ! xã hội , loài người
không thương em thì còn có
anh ,anh thương em nữa mà,chỉ
cần có anh là đủ phải không
em ?....''...........giọt nước mắt,cũng
là giọt máu tuôn rơi ,đẫm lệ trên
bờ môi hoen úa............................
Hết 5 năm mãn hạn ra tù ,tôi được
trả tự do ,nhưng giờ đây , tôi biết
làm gì ? đi đâu về đâu ? tôi như
con thú hoang ,lang thang trong
rừng sâu . lầm lũi bước đi ,đi
mãi ,đi mãi ,đi cho đến lúc mệt
mỏi kiệt sức ngã gục xuống,lim
dim và lịm dần trong màn đêm
tĩnh lặng .
Một hôm ,đang ngồi bên venhồ
trầm tư thì có ai đó lay lay vai tôi
và một giọng nói ấm áp thân
thuộc nhè nhẹ vang lên '' Anhơi !
cho em xin 2 ngàn ,em mua bánh
mì ,từ sáng giờ chưa có gì vào
bụng .tôi giật mình ngoảnh lại
nhìn thấy một cô bé khoảng 5
tuổi mặt mũi đen nhẻm đang chìa
hai tay ra xin tôi 2 ngàn.bỗng
chốc những kỉ niệm ngày xưa
như tràn về ,tôi ôm trầm lấy bé
kon khóc nức nở '' ùm ! bé
ngoan ,anh sẽ cho em 2 ngànvà
tất cả số tiền mà anh đang có
đây ...'' Ngẩng mặt lên nhìn trên
bầu trời xanh thăm thẳm kiacó
đám mây hình khuôn mặt của em
đang cười như nói với tôi rằng ''
em đây ! bé kon của anh đây ,anh
đừng buồn ...'' ............'' em ơi !anh
xin em hãy về với anh,đừng bỏ
anh trơ trọi một mình ,anh mãi
yêu em ,nhiều lắm em có biết
không !!!?...'
Truyện Ngắn Hay... Tìnhyêu vị tha
" Hôm nay em trốn học." -
anh nhắn tin cho nó.
“Sao anh biết?" - nó rep lại.
“Em đi đâu”?
“Megastar. Hôm nay ra
phim mới. Em đi với mấy
đứa lớp mà. Hôm nay trốn
tập thể chứ có phải mình
em đâu ”
“Em giỏi nhỉ. Có biết đang
là thời điểm nước rút rồi
không? Còn mấy tháng nữa
là thi Đại Học. Hả?”
“Em xin lỗi. Hì hì”
Mỗi lần làm gì sai, nó đều
le lưỡi mà nói câu xin lỗi.
Và nó biết mỗi lần như vậy
anh đều tha thứ. Nhưng
dường như là nó đã nhầm.
Nhầm một cách tệ hại.
" Nếu muốn tìm 1 người
lập lại kịch bản khoảng
thời gian này năm ngoái
thì cứ việc." - anh nhắn lại
chỉ có vậy, nhưng nó biết
anh đang giận. Nó chợt sợ,
chợt đau đến buốt tim.
" Đúng là em đi tìm nhưng
không phải là tìm người
thay thế. Em chỉ muốn... chỉ
muốn..." - nó viết dang dở
nhưng rồi chẳng viết nữa.
Nó xóa đi.
" Em xin lỗi. Chồng ơi ... Em
buồn ngủ lắm rồi. Mai
chồng gọi em dậy nhá. Em
biết em hư rồi ạ. Chồng tha
lỗi cho em làm phúc. Hí hí
… ~ ..."
“Em đã xin lỗi bao nhiêu
lần rồi? Anh không thừa lỗi
cho em xin mãi đâu! Thực
ra trong mắt em, anh là cái
quái gì vậy?”
Nó bàng hoàng. Anh giận
đến thế sao? Anh nổi cáu
với nó sao? Chỉ vì một
chuyện bé tẹo teo con kiến
này hay sao? Chưa bao giờ
anh dám nặng lời với nó.
Bởi nó chỉ là một đứa trẻ
con, chính nó đã nói với
anh điều này trước khi
nhận lời yêu anh. Anh biết,
anh bảo vì yêu nó, anh
chấp nhận hết. Và vì thế,
anh sẽ cố gạt cái tự trọng
sang một bên, đè cái sĩ
diện xuống ngàn nghìn
mét đất, làm mọi việc
khiến nó vui, để yêu nó. Ừ
thì lớp 12, nó ý thức được
tầm quan trọng của việc
học. Ai bảo nó đã mạnh
mồm tuyên bố: “Sau này
em sẽ đi làm nuôi anh” …
Nhưng anh phải hiểu, sau
những áp lực học hành ấy,
nó cần chút thời gian thư
giãn chứ. Anh chẳng tâm lí
thì thôi, lại còn không biết
thương, biết nghĩ cho nó.
Nó đã xuống nước xin lỗi,
anh còn làm mình làm
mẩy. Cục tự ái chẹn ngang
cổ họng, đắng ngắt. Nó
điên cuồng miết những
ngón tay nhỏ xinh trên bàn
phím điện thoại :
“Thế bây giờ làm sao? Chơi
hay nghỉ ?”
“Em bỏ ngay kiểu ăn nói
hỗn hào ấy đi!”
À ừ. Nó lồng lộn :
" Được thôi. Chúng mình
chia tay đi. Xin lỗi vì em
yêu anh! "
…
Trước khi gặp anh. Nó là
một con bé ngỗ ngược. Mải
chơi, lười học, quậy phá,
đành hanh … Hội tụ đủ
những thói hư tật xấu của
một đứa trẻ “không thuộc
5 điều Bác Hồ dạy”. Một
lần, thừa lúc bà chị gái
đang say “Giấc mơ trưa”,
nó “hack” luôn con xe
không biển mới mua còn
bóng loáng màu sơn của
bà ý để rồi “như mây
xuống phố”. Lớ ngớ thế
nào lại quệt ngay vào
“thằng cha mặt thộn” là
anh, đang trên đường đi
lấy tài liệu cho công ty. Nó
hoảng hồn, nghĩ bụng kiểu
gì cũng ăn một tràng giang
đại hải từ “nạn nhân”, vớ
vẩn còn phải đền cho “lão”
nữa ấy chứ. Đang định mở
miệng: “Anh ơi em đi vội
không mang tiền, anh cho
em xin lỗi…” Thì đã thấy
“lão” lù lù trước mặt, nhìn
nó bằng ánh mắt lo lắng :
- Anh xin lỗi, có sao không
em?
Nó tròn mắt, nghĩ thầm :
- Ô hô … Thời thế đảo điên
rồi…
Đấy. Thế là quen. Ít lâu sau
thì yêu. Yêu nhau nhiều
lắm.
Anh – bằng tất cả suy nghĩ
của một người lớn hơn 6
tuổi, yêu nó tha thiết. Nó –
đã có bằng cử nhân mẫu
giáo, và tính cách thì cũng
chỉ xấp xỉ hơn các em mẫu
giáo một tẹo. Anh đang cố
gắng làm gia sư cho cái
bản chất của nó dần dần
đến cấp I, cấp II, cấp II và
lên được Đại học luôn thì
tốt! Nhờ anh và tình yêu
của anh, nó đã thay đổi rất
nhiều. Chịu khó học hành,
biết suy nghĩ chín chắn
hơn, vâng lời, lễ phép … Có
lẽ bố mẹ nó cũng phải biết
ơn anh lắm. Cũng vì anh
khéo léo, luôn biết bản ban
nó nhẹ nhàng, đúng mực …
Vậy mà lần này …
Ngày thứ nhất sau khi chia
tay.
- " Anh! Em muốn đi ăn
kem." - Tin nhắn gửi đi. Nó
hoảng hồn vì chợt nhận ra
“Đã chia tay rồi mà”. Có lẽ
việc mè nheo anh mỗi
ngày đã trở thành cái “thú
vui tao nhã” của nó. Rồi nó
dặn lòng mình, từ từ cũng
sẽ quen thôi …
- " Hôm nay anh bận" - Giật
mình khi thấy anh rep lại.
Ngắn gọn, xúc tich, “đi sâu
vào lòng người”. Nó cười
cay đắng.
Ngày thứ hai sau khi chia
tay.
Tự thưởng cho mình một
buổi shopping đã đời. Quần
áo, giày dép lấn át nỗi nhớ
anh một chút. Lúc về nhà
lại cồn cào nôn nao…
Soi gương. Nó nhìn lại bản
thân nó. Lại cười. Nó tự
nhủ với đứa con gái đang
đứng trong gương:
- Cười gì mà cười? Xem cái
mặt kìa, làm như hạnh
phúc lắm ý!
Ngày thứ ba sau khi chia
tay.
Đi học về, online. Gặp
thằng em nhận quen trên
mạng. 2 chị em thi nhau
chém gió ầm ầm, cười đổ
cả ghế. Thằng em nhờ nó
dạy cách để cưa … cô giáo
dạy Tiếng Anh. Nó nhiệt
tình chỉ bảo. Chợt nhớ ra
ngày trước cứ cố vun cho
anh với con bé hàng xóm,
còn định giúp anh “thành
đôi thành lứa” với bé ấy
nữa chứ. Thật may là anh
đã không đồng ý. Lòng nó
chợt se lại …
Ngày thứ tư sau khi chia
tay.
Nó chán thật sự, cũng chả
biết chán gì. Nó đôi khi vẫn
thế. Nằm quăng quật, dày
vò cái điện thoại. Hết đi ra
rồi lại đi vào, đứng lên rồi
lại nằm xuống. Nó nhớ
anh, quay cuồng đầu óc. Có
lẽ nó sai rồi … Anh mắng
nó cũng vì muốn tốt cho
nó, đâu phải anh ghét bỏ?
Sao lại có thể giận dỗi anh
cơ chứ. Bất giác nó nghe
thấy tiếng anh:
- Có chuyện gì không em?
- Không!... - nó giật mình
khi nhận ra đã vô thức gọi
cho anh. - À có. Em đang
buồn. Anh hát cho em nghe
nhé.- Nó vẫn luôn muốn
vậy. Muốn ngồi nghe anh
hát để gột rửa hết nỗi
buồn của nó.
- Ừ. Vậy đợi anh ra ban
công nhé!
Nó to mắt khi thấy anh chả
gắt lên với nó chút nào
như nó đã tưởng tượng.
- Dạ! Thôi ạ ... Anh ngủ đi. -
Nó tắt máy.
Ngày thứ năm sau khi chia
tay.
Hôm nay nó không đi học.
Cũng không làm gì cả. Chỉ
nằm bẹp trên giường. Chả
ai biết nước mắt nó làm
ướt cái gối. Nó nhớ anh.
Nhớ phát ốm. Nhưng lại
chẳng dám gọi anh như
hôm qua, nó biết anh đang
đi làm.
Ngày thứ sáu sau khi chia
tay.
Sớm ngày ra đã thấy thằng
em nhận nhắn tin hỏi thăm
sức khỏe, “tại mấy hôm
nay không thấy chị online”.
Nó chả sao cả, bình thường
vẫn thế.
Tin thứ 2 từ thằng em:
" Chị ơi, chị có yêu em
không? Hì hì"
Nó lặng thinh. Sống mũi
cay cay. Trước kia hình như
cũng có người hỏi nó câu
này. Lục lọi cái mớ hỗn độn
tạp nham trong óc nó, tất
cả những vui buồn của nó
đều do anh tạo nên. Vậy
mà nó lại đòi chia tay trong
khi công việc của anh bộn
bề, vẫn không quên dành
nhiều yêu thương cho nó.
Nó thấy mình ích kỉ.
Ngày thứ bảy sau khi chia
tay.
- Anh ơi.
- Sao nào?
- Em đang ở dưới nhà anh.
- Đợi anh xuống.
Anh vội vã chạy ra mở
cổng. Như sợ đợi lâu chút
nữa thì nó sẽ biến mất mãi
mãi. Nó đứng đó. Mắt mũi
đỏ tưng bừng. Vừa thấy
anh, nó chợt òa khóc. Anh
bối rối ôm nó vào lòng :
- Sao thế này? Ai bắt nạt
em?
- Anh ơi …! – Nó mếu máo
– Em xin lỗi … Em sai rồi …
Huuuuhhuuhh…
Anh phì cười, xoa đầu nó :
- Ừ ừ … biết rồi … Nín đi
không hàng xóm người ta
lại tưởng anh đánh em bây
giờ …
Nằm gọn trong lòng anh,
ấm áp. Nó thủ thỉ :
- Chồng ơi!
- Hả?
- Hát cho em nghe
điiiiiiiiiiiiii…
- Bài gì nào?
- Yêu lại từ đầu.
- Nhưng anh hát không
hay.
- Chả sao cả.
- Ukm thì hát.
Anh hát không hay, chả
hay tí nào luôn mà nó vẫn
cười toe. Nó cắt ngang lời
anh hát.
- Anh! Em xin lỗi.
- Vì gì nào?
- Vì em yêu anh.
- Vẫn yêu chứ.
- Dạ vẫn.
- Thì về bên anh đi.
- Dạ vâng.
- Không đi lang thang như
mèo hoang nữa nhé. Anh
cho uống sữa là phải uống
hết. Anh hát thì phải bịt lỗ
tai vào mà ngủ nghe chưa...
Nó xị mặt :
- Ứ …
Anh lườm yêu, bắt chước
điệu bộ của nó :
- Này …! Thế bây giờ..chơi
hay nghỉ ?
Nó lè lưỡi tinh nghịch.
Lát sau :
- Hì hì. Anh này …
- Sao nữa?
- Anh vẫn yêu em chứ ?
- Biết rồi còn hỏi …
- Không! Anh nói cơ… ^o^
*ôm*
Hay va rat cam xuc